“Cô vào đây cho tôi!” Hạ Uyển Trầm lôi kéo tay của Nhược Nhược, bắt cô vào trong phòng của Hạ phu nhân. Bà Hạ đang nằm trên giường không khỏi ngạc nhiên vì hành động mạnh bạo của Uyển Trầm, bà quát: “Uyển Trầm, Nhược Nhược đang có thai. Con không nên làm như vậy!” Uyển Trầm nghe mẹ nói vậy, liền túm lấy tóc của Nhược Nhược ghì xuống, cười quái đản: “Có thai?! Mẹ à, cái thai đó là giả đó! Chúng ta bị nó lừa rồi!” Sau đó, cô ả quay sang Nhược Nhược: “Con ả đê hèn kia, nói cho mẹ ta biết sự thật, mau!” (Ta phỉ báng!!!)
Nhược Nhược cắn răng chịu đau. Cô ẩn nhẫn, lòng thầm rủa Hạ Uyển Trầm. Trên đường về, cô đã van xin cô ta đừng nói chuyện này với bà Hạ. Sức khỏe bà Hạ không tốt. Nhưng mà, Hạ Uyển Trầm chính là mong muốn tóm được sơ hở của cô, sao lại không nói được chứ?! Lúc này, chỉ còn biết trách cô đã quá ngu ngốc. Tin tưởng Hạ Uyển Trầm chính là ngu ngốc! Mà cùng tên tổng tài tính khí thất thường kia diễn kịch thì lại càng ngu ngốc!
Về phần bà Hạ, sau khi nghe con gái nói vậy, dường như chưa tin tưởng cho lắm, bà dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà chất vấn Nhược Nhược: “Con dâu, nói cho bà già này nghe, cái thai, rốt cuộc là như thế nào?” Đồng thời, bà quay sang Uyển Trầm: “Con trước thả Nhược Nhược ra. Biết đâu là hiểu…” Bà Hạ còn chưa nói xong thì Nhược Nhược đã sụp người xuống, cắn chính mình môi: “Con xin lỗi, thật sự là con không hề có thai.” Nói ra những lời này, cô cảm thấy tim mình chùng xuống. Vốn nghĩ là sẽ không nói, nhưng đối với chính Hạ phu nhân, đối với tin tưởng của bà, cô không dám nhận, càng không dám tiếp tục lừa dối. Cô biết, Hạ phu nhân không chịu được những đả kích quá lớn. Cô biết, Hạ phu nhân là một người tốt. Cô biết,Hạ phu nhân đối với cô rất tốt. Cô thật tâm cũng không nghĩ làm bà thất vọng, nhưng mà… Sự thật chính là vậy…
…
Nghe từ chính miệng Nhược Nhược xác nhận, cả người bà Hạ cứng đờ. Đây thực sự là một đả kích lớn! Bà đã nghĩ, Hiếu Kiệt thật có mắt nhìn người. Nhưng giờ xem ra, thì cũng chính là loại vì tiền mà bất chấp thủ đoạn. Uổng công bà đã đối xử với cô quá tốt như vậy. Rồi thì bà cảm thấy hô hấp của bản thân suy yếu. Trước khi ngất đi, bà hướng Nhược Nhược tuyên bố: “Cô, từ bây giờ đừng hòng đặt chân vào Hạ gia dù là nửa bước chân!”
Ngay sau đó, bà Hạ được đưa vào bệnh viện. Hạ Hiếu Kiệt sau khi nhận cú điện thoại từ chị mình cũng vội vã tới xem tình hình của bà Hạ. Riêng Đồng Nhược Nhược, nhân lúc trên dưới Hạ gia đang lo lắng chuyện của lão phu nhân thì cô lại lặng lẽ rời khỏi. Vốn dĩ lúc đến đây là tay không, nên khi đi cô cũng không cần phải thu gom thứ gì. Cuốc bộ ra khỏi khu biệt thự, sau đó cô bắt một chiếc taxi, trở về chung cư ngày trước cô từng sống. Tuy nhiên, căn hộ mà cô thuê lúc trước, sau khi cô chuyển vào Hạ gia, chủ hộ đã cho người khác dọn vào ở. Về phần đồ đạc của cô, Hạ Hiếu Kiệt đã rất chu đáo mà dặn dò người đóng gói lại, gửi tạm phòng bảo vệ khu chung cư, chỉ chờ ngày cô đến lấy đi. Nói chung, hắn đã thu xếp rất ổn thỏa cho cô, chính là muốn, sau 5 tháng, cô sẽ không ở tại thành phố này nữa.
Đón chuyến xe tốc hành, Nhược Nhược thầm nghĩ mau chóng rời khỏi thành phố này. Ngột ngạt, ngột ngạt tột cùng. Cô muốn đi thay đổi không khí một chút. Sau đó, hẳn đi tìm công việc khác cũng chưa muộn. Về phần khoảng tiền mà Hạ Hiếu Kiệt chưa trả cho cô, cô cũng ngại đến tìm hắn mà tính toán. Chưa xong 5 tháng đã bị lộ tẩy lại còn hại mẹ hắn phải nhập viện, cô thật không nghĩ hắn sẽ không bóp cổ cô đến chết!
“Cầu trời, bà Hạ tai qua nạn khỏi.” Nhược Nhược lẩm bẩm trên chuyến xe, vô định…